TỰ TÌNH
Mar 22, 11 | Tâm Duyên | 4,071 views | No CommentsLời thơ rớt giữa hư không
Bao nhiêu giá bụi nằm trong nhiệm mầu
Rời thơ rụng xuống cõi sầu
Nghe như tiếng nấc đục ngầu mắt đêm
Trăng sao từ độ chung miền
Nơi thâm u bổng điềm nhiên rạng ngời
Lời thơ rớt giữa đất trời
Biển sông phẳng lặng về nơi cội nguồn
Thinh âm vẳng một tiếng chuông
Hương trầm trôi giữa nỗi buồn nhân sinh
Thơ không hết ý riêng mình
Mĩm cười tự nhắc làm thinh cho rồi
Dù trong ngớp sóng luân hồi
Bảy chìm ba nổi chịu nhồi quả duyên
Ta không vướng bận lụy phiền
Cũng không tham đắm nơi miền trầm luân
Bặt duyên dứt hết hồng trần
Mượn nhành dương rưới nợ nần oan gia
Chừng nào gặp được Thích Ca
Về nhà chung sống một nhà cho vui
Huyền Không Quách Minh Khôi
ĐỨC TIN
BIẾT THƯƠNG MÌNH
TU DƯỠNG
ĐỜI VUI
DƯỠNG THẦN
VỀ ĐI
BẠN BÈ NHAU
TIÊU DAO
PHẬN GÁI THEO CHỒNG
NGẪM NGHĨ SỰ ĐỜI
THƠ VÀ TƯỢNG A-LA-HÁN
TÀI NHÂN – NHÂN TÀI
NGHE PHÁP PHẬT
TU THÂN
TÔI MƠ
CUỘC ĐỜI
VỀ THĂM TỔ ĐÌNH
KHẮC KHOẢI XUÂN VỀ
KHAI MINH
CHỈ CÓ TÌNH THƯƠNG ĐỂ LẠI ĐỜI
TÌNH YÊU